Không có gì giản tiện hơn.Mặc dầu vậy, bạn vẫn tán thưởng bản đó.Tôi sợ những lời khuyên của tôi có giọng dạy đời và đường đột quá.Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt.Rồi, khi nó thấy bạn đổ mồ hôi trán, thình lình nó lăn ra, chết mà không kịp trối: "Tôi không chịu được nữa rồi".Trong chương trình hàng ngày, tôi không dự tính thời giờ đọc báo.Thưa bạn, thì bạn cứ bắt đầu đi.Những phút ấy phải thiêng liêng, hoàn toàn thiêng liêng như buổi tập diễn kịch hoặc một cuộc đấu quần vợt.Nếu một người làm cho hai phần ba đời sống của mình tuỳ thuộc một phần ba còn lại, mà trong một phần ba này lại uể oải làm việc, thì làm sao hy vọng sống một cách đầy đủ được?Thơ bắt óc ta làm việc nhiều hơn tiểu thuyết, nếu trong thơ có phần tưởng tượng.
