Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom.Thế giới đầy rẫy những hận thù.Sự thai nghén tương lai lúc nào cũng đứng trước rủi ro băng hoại.Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét.Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi.Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.Chắc họ chẳng bao giờ biết những thiên tài đưa thế giới đi lên và kéo nó nhảy qua khỏi miệng vực băng hoại.Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau.Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài.