Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh.Cả món tinh thần cũng thế.Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt.Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả.Cháu về nhà vẫn bảo các bác chăm sóc cháu rất kỹ đấy ạ.Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài.À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu.Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.