Hôm qua nghĩ cái gì nhỉ? Đã nhủ cố nhớ còn viết mà chúng lại còn thích chơi trò ú tim.Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu.Trú ngụ trong ấy là đàn cò.Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn.Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do.Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều.Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì.Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay.Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.
