Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi.Mà tôi đã làm gì có những cái đó.Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi.Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc.Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không.Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời.Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm.Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.