Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.Này, mày chuyển cái bàn này lên.Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ.Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ.Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng.Nhưng sao lòng tôi không hồi hộp, mong chờ.Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng.Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này.Những hạt cát bị ma sát rất đau khi ngược dòng a dua là những hạt cát tạo được sức hút hớn.
