Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.Cần quái gì sự thật và lí do.Đó là hạn chế của bạn.Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo.Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng.Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng.Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.Mà phần lớn vì bạn mất tự do.