Giường chở về nhà rồi, đứa nhỏ chạy kiếm ba nó, khoe: "Ba, ba, lên coi giường của con đi, chính con đã mua đó!"."Bạn nên lịch sự và có lễ độ với người bạn trăm năm của bạn".Trong nhiều năm, bà đay nghiến ông, thịnh nộ với ông, mạt sát ông, vì ông in sách cho không, không đòi quyền tác giả, mà bà thì không muốn bỏ những món tiền đó.Trong thương mãi và xã giao, sự nhớ tên người cũng quan hệ không kém gì trong chính trị.Khi ra đi, con quay lại và chào cha: "Thưa cha, con đi!".Bà ta diễn thuyết trong bốn mươi lăm phút, không nhớ gì tới những thắng cảnh bên u nữa.Một hôm, người ta đặt nó lên một chiếc ghế cao, để cho nó nấu món cháo của nó.Sáng dậy, ông xuống nhà dưới, thấy phòng ăn vắng ngắt vì cả nhà còn ngủ, ông ca một điệu bí mật, luôn luôn một điệu đó, để nhắc rằng người bận việc nhất ở nước Anh ngồi ở nhà dưới một mình, đợi người ta dọn điểm tâm cho ông.Nhưng ông làm bộ quên không gởi tiền.Giường chở về nhà rồi, đứa nhỏ chạy kiếm ba nó, khoe: "Ba, ba, lên coi giường của con đi, chính con đã mua đó!".