Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn.Tôi không có ý định ra đi.Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa.Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ.Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa.Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?Xôi em để trong lồng bàn.Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình.