Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế.Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động.Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang.Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình.Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi.Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non.Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh.Chả phải bổn phận gì.Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.