Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua.Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.Con mèo lại sán vào tôi.Tôi xịt xịt xịt lên đầu.Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn…Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí.Nhưng mà chắc là ra được thôi.Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng.Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen.