Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở.Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng.Chả hiểu họ làm thế để làm gì.Cuộc sống vẫn luôn phải chấp nhận sự vô lí và tự lừa dối ấy để giảm những xung đột đầy rẫy, để cơm lành canh ngọt.Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra.Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng.Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc.Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau.
