Nếu không vì thương bé Bông và vì một chút hy vọng mong manh rằng có thể anh vẫn còn sống, thì có lẽ chị đã tự kết liễu đời mình.Một buổi chiều, cô ra ngoài dạo phố, thăm lại những nơi cũ để xem sau năm năm quê mình có gì đổi khác nhiều không.Nhưng đó lại là một câu chuyện khác.Cô nhìn lên bầu trời và mỉm cười như vừa hiểu ra một điều gì đó.“Ái” - Cú ngã làm chân Chip khá đau, không cách nào đứng dậy nỗi.Còn mẹ Chip thì là một người phụ nữ đảm đan và hiền lành, mỗi lần hai người có “chiến tranh”, Chip cảm thấy thương mẹ rất nhiều, bà luôn là người phải chịu đựng nhiều nhất.Tôi cố gắng sắp xếp thời gian để tham dự tất cả các buổi phỏng vấn đó.Một lần nọ, chị Da đỏng đảnh nói với Cục Ghét:Theo thời gian, rồi chúng tôi cũng lớn hơn và căn phòng chung của hai chị em thì dần nhỏ lại.Loay hoay mặc một đống phụ kiện linh tinh, nón mũ, găng tay, áo khoát, tôi chợt nhớ ra rằng mình mặc áo dài mà quên mất.