Ta cõng nàng đi trên sóng.Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng.Bỗng chị bị tuột mất dép.Nàng nho bảo chàng nho: Mình chia tay anh nhé.Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn.Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà.Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào.Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm.Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.Vì hình như anh làm gì có trên đời.
