Cứ ngỡ mình yêu mình.Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình.Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười.Là người thì nên thế.Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng.Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi.Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua.Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi.
