Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng.Ngoan ngoãn như một chú thỏ.Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên.Dù không bao giờ có tận cùng.Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên.Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc.Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi.Cái gì cũng trôi tuồn tuột.