Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau.Bao giờ thì xong? Không bao giờ? Không rõ.Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân.Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên.Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này.Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó.Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số.Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ.