Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình.Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh.Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.Tôi kém nhất khoản này.Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước.Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả.Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ.Đời sống cần những đột biến.Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù.Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé.
