Và khi gặp bà chủ nhà, ông đọc câu tiếng Pháp với một giọng kỳ dị tới nỗi bà nào cũng tức cười.Quần áo tôi thì bằng vải thô, vừa chật, vừa không hợp với hình vóc, cố nhiên lại không đúng thời trang nữa.Chính Peary cũng gần như chết lạnh, chết đói mà tám ngón tay lạnh quá, cứng đơ, phải chặt bỏ đi.Chỉ có cái nhan sắc giúp ta được việc.Ông già quạ quọ Thomas Carlyle nghe câu đó, liền nói mỉa: "Thì tất nhiên mụ ấy phải đành vậy"! Phải, bạn và tôi, chúng ta cũng phải nhận số phận của ta vậy chứ sao!Một đêm, chúng tôi nghỉ trêm một nơi cao hơn bờ biển 2.Tôi oán định mệnh nhưng vẫn nằm nghĩ như lời thầy thuốc dặn."Để học tiếng Anh, tôi tập địch sách tiếng Anh ra tiếng Việt cũng như trước kia để học bạch thoại, tôi dịch Hồ Thích.Tôi cho rằng tôi dự một phần trong công việc tăng hạnh phúc của người khác lên một chút.Mới rồi, tôi nói chuyện suốt buổi tối với ông Paul W.